“Là cái gì?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
Tô Bồi Ân tươi cười, dung nhan điên đảo chúng sinh tản ra ánh sáng mê hoặc, “Tôi nói cho cô có được lợi gì? Nhớ rõ, tôi là thương nhân.”
“anh muốn lợi ích gì?” Hoắc Vi Vũ phòng bị hỏi.
Tô Bồi Ân đi tới cô, giống như thân sĩ, lại tựa hồ thêm một tầng sương mù, anh càng như là quỷ hút máu.
Hoắc Vi Vũ có loại xúc động muốn thoát đi.
Anh đứng ở phía trước cô, đôi tay ấn ở trên bàn, tầm mắt nhìn thẳng cô, “Giúp tôi giặt quần áo, tôi liền nói cho cô.”
“Chỉ như vậy?” Hoắc Vi Vũ có chút không dám tin tưởng.
“Chỉ cần ủi khô như vậy.” Tô Bồi Ân liếc mắt bàn là điện một cái nói.
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng.
Cô cảm thấy trong xương cốt Tô Bồi Ân hẳn là khống chế cuồng.
Anh kiêu ngạo, tự phụ, cuồng vọng, trước nay đều áp đảo người khác, không chấp nhận được, người khác chạy thoát khỏi khống chế của anh.
“được.” Hoắc Vi Vũ đáp ứng.
Anh đứng thẳng tắp, lần lượt cởi bỏ cúc áo sơmi của anh, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Ánh mắt quá chuyên chú, đặc biệt là giơ lên tươi cười.
Mị hoặc, ái muội.
Hoắc Vi Vũ liếc anh một cái.
“có phải anh có thói quen cùng phụ nữ chơi trò mập mờ hay không?” Hoắc Vi Vũ hỏi, ánh mắt thanh lãnh, bình tĩnh.
Không có một chút ngượng ngùng cùng hoảng loạn.
“Tôi không thích cùng đàn ông chơi trò mập mờ, nếu anh cảm thấy tôi là một người phụ nữ anh có thể tùy tiện chơi, như vậy ngừng đi.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635942/chuong-680.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.