Bạch Du gật đầu: “Được ạ, muốn bánh hẹ thơm giòn thì phải dùng một số mẹo.”
Những người khác cũng đồng loạt tham gia đội ngũ khen ngợi, thứ nhất là nể mặt ông ấy, thứ hai là bởi món ăn Bạch Du làm quả thực rất ngon, chỉ có mỗi chi thứ ba là không lên tiếng.
Bác ba Giang Khải Bang là ăn nói vụng về nên sẽ không khen người khác, Lâu Tú Anh buồn phiền nên không khen nổi, Giang Hựu Hàm không muốn khen, còn Giang Khải…
Anh ta tức đến mức muốn nổ tung!
Người khác càng khen thì sắc mặt của anh ta càng khó coi hơn vài phần, bàn tay rũ xuống nắm chặt đến mức nổi gân xanh.
Suốt bữa cơm, ai nấy đều có suy nghĩ riêng.
Mãi đến lúc ăn cơm xong, Giang Khải không muốn nghĩ nữa nên đã đứng lên nói: “Ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ông.”
Vừa dứt lời thì Bạch Du cũng lập tức lên tiếng: “Ông nội Giang, cháu cùng có chuyện muốn nói với ông.”
Phòng khách yên lặng mất vài giây.
“Du Du, cô có chuyện gì thì cũng phải chờ tôi nói xong rồi hẵng nói.”
Giang Khải nhìn Bạch Du chằm chằm, sự bất an lập tức trào dâng ở trong lòng, anh ta nhất định không thể để Bạch Du nói trước.
Bạch Du không để ý anh ta mà chỉ tiếp tục nhìn ông Giang.
Ông Giang không nhìn Giang Khải, ông ấy gật đầu nói với Bạch Du: “Du Du, cháu muốn nói gì với ông nội Giang vậy?”
Giang Khải nghiến răng nghiến lợi.
“Ông nội Giang, cháu muốn giải trừ hôn ước giữa hai nhà Giang Bạch.”
Giọng điệu của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/2695117/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.