Từ Ánh Chi bị cách nói của cô làm tức cười, dù vậy cô ấy vẫn nhận, nghĩ chốc nữa mình nên mua gì đó để tặng cho cô.
Cái khăn lụa còn lại là Bạch Du mua cho bà nội, khăn lụa màu xanh sẫm hợp với người đã lớn tuổi, không quá ngả ngớn, cũng không quá nặng nề.
Sau khi mua khăn lụa xong, Bạch Du lại mua thêm bốn cái áo nhung, cho cha cô, anh cả, ông Giang và Giang Lâm mỗi người một cái.
Cho dù áo nhung được làm thủ công hay máy móc thì đều là đồ có giá trị, khi cầm trong tay có cảm giác rất khác.
Bạch Du căn cứ vào tuổi tác của bốn người, lựa chọn các kiểu khác nhau, mua bốn cái tốn thêm năm mươi đồng phiếu ngoại tệ.
Bản thân Từ Ánh Chi còn cảm thấy nhức nhối thay cô, luôn miệng lải nhải “Được rồi”, “Đừng mua nữa”.
Bạch Du lại không nghe lời cô ấy, sau khi dạo thêm nửa vòng nữa, cuối cùng nhìn thấy một bức tranh thêu hai mặt khiến cô vừa gặp đã yêu ở một quầy.
Đó là một tấm bình phong thêu hoa hai mặt kiểu Trung Quốc, phía trên thêu một con gấu trúc ngủ trên cây mai, gấu trúc được thêu rất sống động, thật thà đáng yêu.
Bạch Du vừa nhìn giá, cô thầm líu lưỡi, một bức tranh thêu hai mặt như thế mà có giá tận mười lăm đồng phiếu ngoại tệ.
Cuối cùng cô vẫn mua: “Em định mua để tặng đám cưới của chị và anh cả, bây giờ lại xảy ra chuyện như thế, đám cưới của các chị phải dời lại nên em mua quà tặng trước.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/2696404/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.