Chỉ cần có đứa bé đó trong tay, vậy thì không phải sợ Giang Lâm bỏ mặc dòng thứ ba của bọn họ.
Ông Giang cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn ném về phía ông ta: “Cút ra ngoài cho tôi, sau này không được sự cho phép của tôi thì không được qua đây!”
Tại sao ông ấy lại sinh ra một kẻ như thế?
Giang Khải Bang tránh thoát cái gạt tàn thuốc bay sang đây, đôi vợ chồng bỏ chạy ra ngoài như mấy con chuột.
Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Sau này không thể tới tứ hợp viện được nữa, thế thì còn gì nữa!
***
Bạch Du không biết chuyện cậu em của Giang Khải bị ngỗng mổ, nếu cô biết, dám chắc là cô sẽ đốt pháo để ăn mừng.
Bên tòa soạn kề cà không có tin tức, cô còn nghĩ rằng mình không thi đậu, ngay lúc cô chuẩn bị bỏ cuộc, sau đó tiếp tục ôn tập thì bên tòa soạn lại có tin tức, bảo cô tới làm thủ tục vào ngày mai.
Bạch Du giật mình: “Không phải là vẫn còn bài phỏng vấn à? Bây giờ không cần làm nữa?”
Người tới thông báo cho cô là một cán sự nữ trẻ tuổi, nhìn chằm chằm khuôn mặt Bạch Du giống như kẻ biến thái.
Cho tới khi Bạch Du hỏi cô ấy lần thứ hai thì cô ấy mới lấy lại tinh thần, khuôn mắt đỏ bừng lên: “Xin lỗi đồng chí Bạch, do cô đẹp quá, tôi lớn tới vậy rồi mà chưa từng thấy người nào đẹp như cô, thế nên đã ngắm tới mức ngây người, để cô chê cười rồi.”
Bạch Du lắc đầu: “Sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/2696476/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.