Vốn dĩ, tàu đã đến đúng giờ, nhưng trên đường đi lại xảy ra một chuyện khiến Chu Chiêu Chiêu và mọi người ra khỏi nhà ga muộn hơn dự kiến.
Chu Chiêu Chiêu và Lưu Tương không ngồi cùng toa, sau khi xuống tàu, cô cầm hành lý đi về phía họ thì bất ngờ đ.â.m phải một người phụ nữ đang bế một đứa trẻ.
Dù Chu Chiêu Chiêu đã nhanh chóng xin lỗi, người phụ nữ kia lại trợn mắt quát: "Mắt mù rồi à?"
Rồi bà ta ôm chặt đứa bé định bỏ đi.
"Mắt ai mù thì chưa biết chừng." Chu Chiêu Chiêu chặn lại, giọng lạnh lùng, "Xin lỗi đi."
"Buông ra!" Người phụ nữ tức giận hét lên.
"Rõ ràng là bà ôm con đ.â.m vào tôi, tôi đã xin lỗi rồi, bà còn chửi người." Chu Chiêu Chiêu nghiêm mặt nói to, "Bế con là có quyền vô lý à?"
"Xin lỗi, nhất định phải xin lỗi!" Cô kiên quyết không cho bà ta đi.
...
...
"Tôi không rảnh cãi với đồ nhãi ranh như mày." Người phụ nữ không ngờ cô lại cứng đầu như vậy, tức giận giật tay định bỏ đi, miệng còn lẩm bẩm, "Đồ rác rưởi!"
"Bà lại chửi nữa rồi." Chu Chiêu Chiêu đỏ mặt, giọng đầy uất ức, "Chẳng lẽ vì bà lớn tuổi hơn nên có quyền bắt nạt người khác sao?"
Những người xung quanh ban đầu còn cho rằng Chu Chiêu Chiêu quá khắt khe, chỉ là một câu chửi thôi, có gì to tát đâu mà không bỏ qua cho xong. Nhưng khi thấy người phụ nữ tiếp tục mắng nhiếc, cùng vẻ mặt đỏ bừng đầy tủi thân của cô gái trẻ, họ bắt đầu thấy bà ta quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/2747442/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.