Hôm nay thời tiết đẹp, ánh nắng chiếu xuống người ấm áp dễ chịu. Mấy bà vợ quân nhân còn kê ghế ra sân phơi nắng, bỗng nghe thấy một tiếng kêu chói tai.
Rồi mọi người thấy một chiếc xe màu đen bất ngờ lao về phía lề đường.
"Chết chửa, cán người rồi!" Mấy bà già vội chạy tới, chỉ thấy Đào An Di từ trên xe bước xuống, giận dữ quát một đứa trẻ: "Mày muốn c.h.ế.t à, chạy lung tung thế hả?"
Nghe câu này, ấn tượng đầu tiên của mọi người là đứa trẻ chạy loạn xạ suýt bị xe đâm.
Nhưng... sao cứ thấy kỳ kỳ.
"Nó đứng ngay bên lề đường, xin hỏi nó chạy lung tung kiểu gì mà ảnh hưởng tới các vị?" Chu Chiêu Chiêu tức giận nói, "Lại còn ảnh hưởng tới mức khiến các vị lái xe suýt leo lên vỉa hè nữa?"
Mọi người nhìn lại, quả đúng là vậy!
Bảo sao lúc nãy thấy kỳ, hóa ra không phải lỗi của đứa trẻ.
"Không biết người này lái kiểu gì, sao lại suýt cho xe lên cả dải phân cách nữa."
...
..."Đúng rồi, lúc nãy tôi cũng thấy xe cứ tự nhiên lao sang lề."
"Chẳng phải định cán c.h.ế.t đứa bé này chứ?"
"Chu Chiêu Chiêu," Đào An Di giận dữ nhìn cô, "Có liên quan gì đến cô? Sao lần nào cô cũng làm khó tôi thế?"
"Rõ ràng là nó đi không nhìn đường khiến chúng tôi suýt gặp nạn, cô lại còn đổ lỗi ngược, có đạo lý gì thế?" Đào An Di đỏ mắt nói, "Tôi có làm gì phật ý cô đâu."
"Đúng sai mọi người đều rõ, không như một số người, mắt có mù hay không tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/2747513/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.