Phải công nhận, nhà họ Chu tuy không phải đại gia đại tộc, nhưng hai năm gần đây, công việc kinh doanh của Chu Chính Văn ngày càng phát đạt, còn mấy cửa hàng gà rán của Chu Chiêu Chiêu cũng đắt khách không tưởng.
Tuy không phải giàu nhất, nhưng chắc chắn không thiếu tiền.
Bằng không, làm sao có thể mua ngay tứ hợp viện này khi vừa nhìn thấy?
Giá cả hợp lý, cơ hội hiếm có, không mua là ngu.
Hơn nữa, những món đồ gỗ hoàng hoa ly trong nhà, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Dù là đồ cũ, nhưng đồ cổ chẳng phải đều như vậy sao?
Mặt Phùng Tuấn Long khó coi vô cùng.
Thành thật mà nói, ngay cả những ngày khó khăn nhất ở nước ngoài, hắn cũng chưa từng bị ức đến thế.
Bụng đầy tức giận nhưng không thể trút ra được.
...
...
"Chúng tôi còn bận, xin mời hai người đi." Chu Chiêu Chiêu lạnh nhạt nói.
Đến lúc này, không cần thiết phải nói thêm nữa.
"Xin cáo từ."
Cọp dữ không địch lại đàn sói, Phùng Tuấn Long dù tức giận đến phát điên cũng không dám biểu lộ, chỉ có thể liếc nhìn Chu Chiêu Chiêu, nói.
Vốn định dùng uy lực của bậc bề trên để áp chế cô, nào ngờ lưng bỗng lạnh toát khi đối mặt với ánh mắt băng giá của Dương Duy Lực.
Phùng Tuấn Long từng tiếp xúc với những người thuộc dạng này ở nước ngoài, từ Dương Duy Lực, hắn cảm nhận được một luồng sát khí.
Người này, chắc chắn đã từng g.i.ế.c người, nếm máu.
Phùng Tuấn Long thu hồi ánh mắt, chắp tay nói: "Xin cáo từ."
Rồi quay đi, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/2748321/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.