Trương Hồng Anh trừng mắt nhìn cô Tôn, nếu ánh mắt có thể biến thành mũi tên, thì lúc này cô Tôn chắc chắn đã bị b.ắ.n trúng vô số phát.
"Cô nói bậy bạ gì vậy?" Cô ta túm lấy tay cô Tôn, giận dữ nói, "Cô nói những lời đó chứ tôi không nói."
Nếu thừa nhận, liệu cô ta có còn được làm giáo viên nữa không?
Cô Tôn bị kéo suýt ngã, đối mặt với Trương Hồng Anh đang giận dữ, chỉ biết liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
Phiêu Vũ Miên Miên
Không biết lời xin lỗi này là nói với ai.
"Đủ rồi." Cô Vương bất ngờ lớn tiếng, "Cô Tôn nói đúng, sai thì phải nhận."
"Xin lỗi viện trưởng, xin lỗi cô Chu," cô cũng cúi người, "Tôi sai rồi, tôi không nên nghe lời cô Trương nói những điều không có căn cứ rồi cùng bịa chuyện."
"Lời của viện trưởng, giám đốc và cô Chu khiến tôi tự vấn bản thân," cô Vương nói, "Là một giáo viên, tôi đã hành xử không đúng."
"Viện có xử phạt thế nào, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận."
...
Lời của cô ta có vẻ chân thành hơn cô Tôn, như thể đã nhận ra lỗi lầm một cách sâu sắc.
Trương Hồng Anh ngồi phịch xuống ghế.
Nhưng ngay cả lúc này, cô ta vẫn không muốn thừa nhận mình sai.
"Cô không có bằng chứng," Trương Hồng Anh lẩm bẩm, "Cô không có bằng chứng, tôi không nói."
"Các cô," cô ta giận dữ chỉ tay vào cô Tôn, "Các cô cố tình, các cô thông đồng hại tôi."
"Còn cô, nói nghe đạo đức lắm, nhưng chính cô là người nói nhiều nhất." Trương Hồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/2749782/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.