Nhà Miêu Tân Hồng hoàn cảnh khó khăn, phải nuôi hai đứa con đi học, lại thêm người mẹ chồng bị liệt nằm một chỗ.
Chồng cô là Hồ Chiêm Quốc làm nghề đạp xích lô, mỗi sáng khi trời còn chưa sáng hẳn đã ra khỏi nhà. Dù anh không nói, Miêu Tân Hồng cũng đoán được chắc chắn là anh đến công trường gạch vác giúp người ta.
Làm công việc khuân vác đến hơn 10 giờ rồi lại tiếp tục đạp xích lô, bán sức lao động chân tay như vậy là vì cái gì?
Chẳng phải là để kiếm thêm chút tiền sao?
Nhưng anh không còn trẻ nữa, những đêm đau lưng đến mức rên rỉ trong giấc ngủ, Miêu Tân Hồng nằm bên chỉ biết bưng miệng khóc thầm.
Vì vậy, có được một công việc ổn định với cô là điều vô cùng quý giá. Cho dù trong tổ có bị ức h.i.ế.p thế nào, cho dù tổ trưởng có bắt nạt ra sao, để giữ được công việc này, Miêu Tân Hồng đều nhẫn nhịn chịu đựng, dù là những điều không thể nhẫn.
Nhưng hôm nay khác rồi.
Chu Chiêu Chiêu sẽ không lừa dối cô, từ nay về sau cô có thể làm công việc mình yêu thích, cũng có thể phát huy những món ăn gia truyền của nhà họ Miêu.
Miêu Tân Hồng quay lại nhìn tổ trưởng, vẫn như mọi khi, bà ta đang nhìn cô với vẻ đắc ý.
...
...
Chắc hẳn bà ta đang chờ cô đến xin lỗi, rồi lại như trước đây, van xin khẩn khoản, cúi đầu nhận lỗi.
Nhưng Miêu Tân Hồng chỉ mỉm cười với bà ta, sau đó không nói gì thêm, tiếp tục bước đi.
"Bà..." Tổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/2749834/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.