Đây đã là ngày thứ ba liên tiếp, ngay cả Triệu Vịnh Mai có "chậm hiểu" đến mấy cũng nhận ra Dương Duy Khôn đang đợi cô ở đây.
Anh đón lấy chiếc giỏ trên lưng cô, tự mình mang đi, đưa đến gần đầu làng rồi mới trả lại.
Khi cô về nhà mở giỏ ra, bên trong luôn có một con cá.
Cô không biết anh làm cách nào để kiếm được.
Theo như cô biết, cá ở khúc sông này đã bị lũ trẻ trong làng bắt gần hết rồi.
"Anh đừng cho em đồ nữa." Triệu Vịnh Mai đỏ mặt nói, "Em không thể nhận."
Cô không hiểu ý Dương Duy Khôn, nhưng anh không nói, cô cũng không thể hỏi thẳng "anh đang muốn gì?"
"Là vì Vương Cường sao?" Dương Duy Khôn hỏi.
Triệu Vịnh Mai ngẩn người, "Gì cơ?"
...
Phiêu Vũ Miên Miên
Chuyện này liên quan gì đến Vương Cường?
"Vậy em có thích anh ta không?" Dương Duy Khôn lại hỏi thêm.
"Không thích." Triệu Vịnh Mai vội vàng đáp, nói xong lại bổ sung, "Anh ấy chỉ là anh kết của em thôi."
Chỉ vậy thôi!
Nhưng cô lại cảm thấy Dương Duy Khôn hôm nay có gì đó khác lạ, mặt đỏ bừng, cô chỉ muốn chạy ngay đi.
Hai ngày trước, anh chỉ đỡ giỏ giúp cô, cả hai im lặng suốt đường đi.
Nhưng hôm nay dường như không giống.
Từ lúc anh hỏi về Vương Cường, tim Triệu Vịnh Mai đã bắt đầu đập loạn nhịp.
Ai ngờ vừa bước được hai bước, chiếc giỏ trên lưng đã bị anh giật lại, một động tác khéo léo khiến nó chuyển sang lưng anh.
"Em chạy đi đâu?" Dương Duy Khôn cố tình hỏi.
"Trả giỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/2750474/chuong-685.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.