Triệu Vịnh Mai bị dọa sợ hãi.
Khoảnh khắc rơi xuống nước, cô nghĩ rằng mình sắp c.h.ế.t rồi.
Từ nhỏ, Triệu Vịnh Mai đã sợ nước. Dù thường đi qua sông nhưng cô chưa bao giờ dám xuống nước. Vào mùa hè nóng nực, cô chỉ dám xắn quần lên chơi ở vùng nước nông, chưa bao giờ dám bước vào vùng nước sâu, chứ đừng nói đến bơi lội.
Khi rơi xuống nước, điều đầu tiên cô nghĩ đến lại là Dương Duy Khôn, nghĩ rằng từ nay sẽ không được gặp anh nữa.
Nhưng ngay giây phút sau, cô đã được ai đó đỡ lên khỏi mặt nước. Triệu Vịnh Mai vừa định hét lên thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Đừng hét, là tôi đây. Thả lỏng đi, không sao đâu."
Không hiểu sao, nghe thấy giọng nói ấy, cơ thể căng thẳng của Triệu Vịnh Mai lập tức thả lỏng. Cô không còn sợ hãi nữa, chỉ cảm thấy an toàn và yên tâm.
...
...
Dương Duy Khôn đưa cô đến phía sau đám lau sậy, rồi hai người nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hoàng Tam và tên đàn em.
Đợi đến khi hai người kia chạy xa, Triệu Vịnh Mai mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng giữa hai người lúc này lại có chút ngượng ngùng.
Như Hồ Thúy Hồng đã nghĩ, bây giờ đang là cuối xuân đầu hạ, Triệu Vịnh Mai chỉ mặc một chiếc áo lót bên trong và một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài. Quần áo ướt sũng bám sát vào người, làm lộ rõ đường cong cơ thể.
Triệu Vịnh Mai đỏ mặt, không biết phải làm sao.
"Chờ tôi một chút." Dương Duy Khôn cũng nhận ra sự bối rối của cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/2750482/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.