Ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn - sao anh lại yêu một người như thế!
Tại sao lúc đó lại liều mạng cứu cô?
Càng nghĩ càng bực bội!
Chiếc xe chở cô rời khỏi bệnh viện dần khuất sau tầm mắt anh.
Nghiêm Mộ Hàn lúc này mới thu hồi ánh nhìn.
Tiêu Nguyệt và dì Tô đang ở trong phòng.
"Sao vậy? Mặt con xanh lét thế kia."
Tiêu Nguyệt nhìn anh, mắt đỏ hoe: "Bình thường khỏe mạnh thế, sao lại bị thương nữa? Mẹ và bố sợ c.h.ế.t khiếp!"
Nghiêm Mộ Hàn mím môi, vẻ mặt lo lắng của mẹ khiến gương mặt lạnh lùng của anh chùng xuống: "Tính chất công việc là vậy."
...
Anh không muốn nhắc đến Chu Linh Vận, để tránh mẹ buồn phiền.
"Công việc này quá nguy hiểm! Nhà họ Nghiêm chúng ta không thiếu tiền, con về phụ bố quản lý doanh nghiệp cũng được, đừng làm mấy việc hiểm nguy nữa." Tiêu Nguyệt lau nước mắt.
Đổi nghề ư...
Nghiêm Mộ Hàn nhíu mày, trong lòng dâng lên bất mãn...
Anh yêu cảm giác được bay lượn trên bầu trời...
"Tạm thời chưa cần." Nghiêm Mộ Hàn nửa nằm trên giường, lòng phiền muộn.
Tiêu Nguyệt đã nhiều lần khuyên nhủ, nhưng cậu con trai bướng bỉnh này chẳng nghe. Bị thương nặng thế rồi vẫn không chịu thay đổi, thật cứng đầu!
Bà vừa xót con vừa bất lực.
"Mẹ ra gọi điện cho bố con báo tin trước."
Tiêu Nguyệt rời phòng, chị họ Tô ở lại dọn dẹp đồ đạc.
Nét mặt Nghiêm Mộ Hàn đầy bất bình!
Ít nhất anh cũng từng cứu cô, sao cô không thèm nhớ tới anh?
Kỳ thực không trách được Chu Linh Vận, lúc đó ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-tro-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/2721755/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.