Hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến Nghiêm Mộ Hàn không kịp trở tay.
Anh đến đây với đầy ắp kế hoạch trong đầu để xin cô tha thứ, nào ngờ mọi chuyện lại êm đẹp dễ dàng thế.
Chẳng lẽ không dùng chiêu lại thắng được chiêu?
Nghiêm Mộ Hàn ôm chặt cô, cảm nhận hơi ấm đã lâu không được gần.
Chu Linh Vận tựa đầu vào n.g.ự.c anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ, tận hưởng phút giây bình yên hiếm hoi.
Cô thực sự cảm thấy kiệt sức, nhắm mắt lại để khoảnh khắc này xoa dịu tâm hồn.
Ánh trăng bên ngoài chiếu qua cửa sổ rọi vào hai người, phủ lên họ lớp hào quang bạc lấp lánh.
Gió đêm thoảng qua mang theo chút se lạnh, khiến họ vô thức ôm chặt lấy nhau.
Trong lòng Chu Linh Vận trào dâng cảm giác ấm áp và bình yên chưa từng có.
...
...
Khoảnh khắc này, mọi hiểu lầm, đau khổ, dằn vặt đều tan biến.
"Cốc cốc" - tiếng gõ cửa cắt ngang phút giây sum họp, Chu Linh Vận giật mình, đẩy Nghiêm Mộ Hàn ra.
Căn phòng lúc này khá tối, Nghiêm Mộ Hàn nắm tay cô: "Để anh xem, nếu sợ thì em vào phòng trước."
"Cảnh sát! Mở cửa!"
"Em vừa báo cảnh sát!"
"Anh sẽ cùng em nói chuyện với họ."
Nghiêm Mộ Hàn mở cửa, cảnh sát lập tức hỏi rõ sự tình.
Chu Linh Vận kể lại chuyện của Giang Thiếu Kiệt, Nghiêm Mộ Hàn bổ sung về nhóm đòi nợ.
"Bọn họ định đánh tôi nên tôi dạy cho một bài học. Chắc sau này chúng không dám đến nữa."
Cảnh sát vừa xem giấy tờ của Nghiêm Mộ Hàn, tỏ ra rất nể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-tro-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/2723162/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.