Loại cảm giác ăn nhờ ở đậu này thật sự rất khó chịu.
Chỉ cần một ngày nào đó cô còn sống ở đây, về mặt tâm lý, cô sẽ cảm thấy tự ti và mặc cảm với anh.
Ngày thường không có Tiêu Trì Phong, cô vẫn có thể tự an ủi mình, nơi này rất tốt, rất xa hoa, các gì cũng có, cô có mọi thứ, cô muốn làm gì thì làm, chỉ cần cô gọi điện là có người giúp cô ngay, thực sự rất tốt, rất tốt.
Nhưng một khi ngài chỉ huy trở lại ! Anh muốn làm gì ở cái nhà này, cô cũng không thể xen vào.
Đối mặt với Tiêu Thanh Phong mạnh mẽ và bá đạo, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Nghe nói năm đó cha cô, ông Thẩm Đại Cường đã cứu Tiêu Trì Phong một mạng, lúc cô và mẹ kế xích mích nhau, thậm chí không chết không thôi, cha cô mới gửi gắm cô cho Tiêu Trì Phong.
Mà Tiêu Trì Phong cũng không phụ sự giao phó của cha cô, anh đã tận tâm chăm sóc cô và cho cô những điều tốt nhất có thể, dù anh không tự mình làm điều đó nhưng Củng Thần và những người khác đều tuân theo lệnh anh chăm sóc cho cô.
.
Cô rất biết ơn người đàn ông đã cứu cô thoát khỏi biển khổ, lúc cơ cực nhất của cuộc đời, cô cũng ghi nhớ công ơn lớn lao này trong lòng, không ngừng nghĩ về nó, chờ đến khi có khả năng, cô nhất định sẽ báo đáp Tiêu Trì Phong.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là cô không ghét cảm giác ăn bám này.
Đây là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-nong-bong-vo-yeu-qua-ngang-nguoc/1776891/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.