Chương 81
Uống cạn một chén, Quân Lâm đứng dậy ngửa mặt lên trời cười dài:
– Mắt buồn nhìn suốt trăm vạn dặm, biển người mờ mịt có mấy ai. Làm gì có ai cùng uống chung với ta, làm gì có thứ rượu nào khiến ta say lúy túy. Ài! thế giới này đúng thật bi ai. Ha ha ha,
Rượu gặp bạn hiền ngàn chén thiếu.
Chuyện người không hợp nửa câu thừa.
Rượu không ngon, người càng chán, uống rượu như vậy thì uống làm gì. Đi thôi!
Cái thứ rượu nhạt phèo này mà cũng đòi ấn định lượng bán ra, nói thì lại có người chỉ trích… Ta ngất!
Trong lòng Quân Lâm thấy bực bội, dường như mình đang gãy đàn cho trâu nghe. Hắn có cảm giác rằng thế giới này toàn là một đám nhà quê học đòi cả. Người như vậy, sao có thể cùng Lâm Quân ta uống rượu bàn chuyện được chứ?
Một tiếng cạch vang lên, một thỏi bạc quăng lên bàn. Quân Lâm cuồng ngạo cười lớn bước ra cửa, thân ảnh chìm vào làn mưa bụi mịt mờ, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Người trung niên kia tuy công phu hàm dưỡng rất tốt nhưng không khỏi giận sôi lên. Tên tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ mà đã kiêu ngạo đến vậy. Bản nhân dù sao cũng là đại nhân vật có thân có phận, loại rượu mà mình xem trọng nhất, quý nhất trong lời nói của hắn còn không bằng rác rưởi. Chẳng phải vậy là nói mình…
Bất quá trong lòng lại có chút hâm mộ cái khoái ý tiêu sái của Quân Lâm, cá tính vô câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-lam-binh-vuong/1553574/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.