Cuối cùng sự việc của Tiêu gia cũng đã giải quyết hơn phân nửa, oán khí tích tụ lâu ngày trong lòng Quân Khương Lâm cũng giảm đi một nữa, bất quá tà mị trên người suốt dọc đường không giết chóc cũng tự tăng thêm vài phần. Lúc này, mỗi cử chỉ nhấc chân, nhấc tay của hắn đều có một loại tà ý, cùng với ánh mắt bình thản của hắn có vẻ mâu thuẫn cực độ. Nhưng loại mâu thuẫn này ngược lại làm tăng thêm vẻ mị lực tà dị mà khó có thể diễn tả thành lời!
Cái kia vốn chính là mị lực của Quân Khương Lâm ở kiếp trước, đưa mắt nhìn thiên hạ, liếc mắt nhìn chúng sinh.
Trắng, cũng là mắt!
Xanh, cũng là mắt!
Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn ánh mắt Quân Khương Lâm cũng có chút mê ly.
Nhất là sau thời gian đại chiến với Tiêu gia, Quân Khương Lâm rất ít khi tới địa bàn chúng nữ, thường xuyên không thấy bóng dáng. Quản Thanh Hàn tuy rằng vẫn có thể bảo trì sự bình thản nhưng Độc Cô Tiểu Nghệ thật sự không chịu nổi, thường xuyên chạy tới chạy lui tìm kiếm. Đương nhiên là cố gắng của nàng không có chút hiệu quả.
Bởi vì trong thời gian này, Quân Khương Lâm như xuất quỷ nhập thần, rất ít khi ở bên ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong Hồng Quân tháp, toàn tâm toàn ý luyện công tăng cường tu vi của bản thân.
Có thực lực mới là vương đạo ở cái thế giới này!
Trước đây đã luyện chế ra chín thanh thần kiếm. Quân Khương Lâm vốn định dùng một thanh thay cho thanh bảo kiếm của Quân Vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-lam-binh-vuong/1555243/chuong-1011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.