Buổi chiều Quân Mặc Ninh làm xong việc cùng Sở Hán Sinh một đường đến khách phòng, lúc tới liền thấy Tề Vân ngẩn người đứng giữa phòng như gậy gộc, trong tay còn cầm sợi roi dài, nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy vết máu mơ hồ trên thân roi.
Bên kia, Tề Hàm cởϊ qυầи áo trên người đứa nhỏ toàn bộ đã bị cắt thành mảnh nhỏ, đang cầm lọ thuốc, cẩn cẩn thận thận bôi thuốc. Không nói đến vết sẹo dữ tợn thương tích đầy mình vốn có trên người đứa bé kia, trận roi hôm nay cũng gần như bao trùm toàn thân. Tề Vân nhẫn tâm xuống tay ác liệt, mặc dù cách quần áo, cũng là roi roi thấy máu.
Nhìn thấy hai người tiến vào, Tề Vân không nhúc nhích, Tề Hàm đứng lên khom mình hành lễ.
"Xảy ra chuyện gì?" Quân Mặc Ninh nhìn trên giường hỗn độn một mảnh, còn có vết máu trên người đứa nhỏ, hỏi.
Tề Hàm không nói hai lời quỳ xuống đất, nói, "Hồi tiên sinh, là Diệc Hàm chăm sóc không chu toàn..."
"Là ta đánh, chuyện không liên quan Diệc Hàm!" Giọng Tề Vân rõ ràng vang vọng, hắn ném roi da thẳng tắp quỳ xuống, ngửa đầu nói, "Tiên sinh, buổi sáng nó cắn Diệc Hàm bị thương, hại hắn suýt chút nữa trúng độc chết, thương thế của nó là Vân nhi đánh! Diệc Hàm nói nó là con trai Giang Quan Lan, nếu tiên sinh phải ăn nói với Giang minh chủ, liền nói thẳng với hắn. Nhưng nếu nó còn dám thuận miệng cắn người, chỉ cần nó dám há miệng, Tề Vân ta liền dám đánh gãy hết răng chó nó!"
"Bốp!" Trên mặt Tề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-lam-thien-ha-so-lai-kinh/1522326/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.