Đội ngũ áp tải đến kinh thành vào giữa trưa một ngày giữa tháng ba, ánh nắng tươi sáng mặt trời chói chang. Đoàn người trên phố kinh thành rộn ràng, dáng vẻ phồn hoa. Chỉ tiếc đối với đám người hồi kinh kia mà nói, tình huống lại có chút mây sầu thê lương.
Chủ phạm Tề Hàm sau khi hồi kinh trực tiếp phụng chỉ bị áp giải đến đại lao Tông Nhân phủ đợi thẩm; tứ hoàng tử Tề Vân cũng nhận được ý chỉ Dung quý phi, lệnh tiến cung. Người phụ trách công việc Quân Vũ, Bạch Thiên Lan và Hoắc Bán Hạ hồi cung diện thánh phục chỉ. Mà Quân Mặc Ninh mang theo mái đầu bạc trắng thì lại vẻ mặt xoắn xuýt không dám về nhà gặp mặt song thân.
Quân Tử Uyên và Quân Vũ nghị sự trong cung, mãi cho đến giờ dậu* mới quay lại tướng phủ, đến cửa, Quân Vũ tự mình nhảy xuống xe trước, lại đỡ Quân Tử Uyên.
* Giờ dậu chỉ 5 gi ờ đ ế n 7 giờ chi ề u .
"Một đường đều muốn nói lại thôi, vừa rồi trong cung, còn cái gì chưa nói sao?" Sau khi xuống xe, Quân Tử Uyên nhìn khuôn mặt thành thục của con trưởng hỏi.
Quân Vũ do dự nói, "Cha, con có chuyện muốn nói trước cho phụ thân..."
Một lời chưa xong, quản gia Tô Đồng Lâm đã hoang mang rối loạn nghênh đón, ồm ồm nói, "Lão gia, đại thiếu gia, nhị vị ngài đã trở về, trong phủ đã xảy ra chuyện!"
"Xảy ra chuyện gì!" Quân Vũ vội la lên, chuyện tiểu đệ Mặc Ninh y còn chưa kịp nói cho phụ thân, sao lại... lẽ nào mẫu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-lam-thien-ha-so-lai-kinh/1522406/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.