Đêm giao thừa, tuyết lớn bay lả tả bắt đầu rơi xuống như lông ngỗng, tiếng "sàn sạt" nhỏ vụn đầy rẫy đất trời. Tiệc đêm phủ thừa tướng tan, mỗi người đều trở về chỗ ở của mình, Quân Hàn tiễn Tống Đan Thanh về Tỉ Lân Quán, cũng không dây dưa liền trở về nhà. Đám tôi tớ quét dọn phòng khách xong, cũng đều tự về nghỉ ngơi.
Trong chốc lát, yên lặng như tờ, tuyết rơi nghe tiếng.
Sở Hán Sinh ở tiểu viện bên cạnh Vô Âm Các, đèn lồng ở hành lang tản ra ánh sáng lờ mờ quáng mắt trong đêm tuyết. Sở Hán Sinh khoác áo lông cừu ngồi trên bậc thang, bên cạnh, đặt hai vò rượu, một bộ áo lông cừu.
Giờ tý* đã qua, Sở Hán Sinh lại chẳng mảy may có ý nghỉ ngơi.
* Giờ tý chỉ 11 gi ờ đ êm đ ế n 1 giờ s áng.
Quả nhiên, giờ sửu* chưa quá nửa, cửa viện bị đẩy ra, bóng dáng cao to của Quân Mặc Ninh làm bạn với tuyết rơi chậm rãi mà đến; Sở Hán Sinh cầm áo lông cừu đứng dậy, phủ thêm cho y, hai người cầm vò rượu lên, liền ngồi trên bậc thang hành lang, uống thỏa thuê với nhau.
* Giờ sửu chỉ 1 giờ đ ế n 3 giờ s áng.
Mãi đến khi một vò rượu cạn hơn phân nửa, Sở Hán Sinh thuận tay lấy ống tay áo lau miệng, nói, "Năm ngoái ở Đông Xuyên không đợi được hắn, năm kia... tuy ở ngay bên người, nhưng hắn cũng chỉ nhiều hơn người chết vài hơi thở... Năm nay rõ ràng tất cả đều tốt, nhưng mà..."
"Một khắc vạch trần thân thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-lam-thien-ha-so-lai-kinh/1522444/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.