Vinh thân vương phủ.
Quân Diệc Hi thành thật nằm sấp trên giường, để Tề Vân bôi thuốc cho vết thương phía sau hắn. Hôm nay chịu hơn hai mươi bản tử, ngoại trừ đau đớn lúc nhào nặn tán sưng, đối với lão tam Quân môn ba tháng qua mà nói những thứ khác thật sự không tính là gì. Trái lại, vết roi sâu sâu cạn cạn giăng khắp nơi trên lưng có chút nghiêm trọng.
Tề Vân nhẫn nại tính tình nhẹ tay nhẹ chân, trước dùng khăn nóng đắp vết thương rách da, xua tan máu tụ bên trong, sau đó mới cẩn thận thoa thuốc. Vết roi hỗn loạn, càng thêm lưu lại dấu vết trước đó, đến cuối cùng gần như toàn bộ lưng Quân Diệc Hi đều bôi thuốc mỡ.
Mãi cho đến khi lưng mông đều truyền đến cảm giác man mát nhè nhẹ, Quân Diệc Hi mới nhả góc chăn cắn trong miệng, sợ sệt ngẩng đầu lên trộm nhìn sắc mặt Tề Vân.
Tề Vân thấy dáng vẻ thận trọng nhút nhát này của hắn, lại vừa mới thoa thuốc cho những vết thương kia trên người hắn, sao còn có thể tức giận nổi. Chỉ dùng khăn mặt sạch sẽ giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên mặt, ôn tồn nói, "Trước đây... nhị ca cũng có chỗ không đúng, mới khiến ngươi nặng tâm tư không buông xuống được, kỳ thật trong lòng ta, ngươi và Thần nhi đều là đệ đệ, đều giống nhau. Chuyện quá khứ liền để nó qua đi, sau này cũng đừng gọi "sư huynh sư huynh", ta và đại ca đều mong ngươi xem chúng ta là huynh trưởng chân chính..."
Quân Diệc Hi nghe những lời này, ướt đôi mắt, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-lam-thien-ha-so-lai-kinh/1522490/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.