Chương năm. Động Qu ân tam h ỏi
"Vấn đề thứ nhất," Quân Vũ cầm cành bạch dương chưa khô trong tay đặt lên mông sau người hắn, thành công gây ra một trận da gà trên da thịt, "Tấu chương đầu tiên của Lý Sùng Đức vạch tội ngươi không làm việc đàng hoàng, xin hỏi Dịch thành chủ, ngươi đã làm cái gì?"
"Hồi tiên sinh..." Dịch Thư Vân cảm nhận được lạnh lẽo sau người, không dám dây dưa chút nào nói, "Trước đó kẻ thù của tiên phụ tìm tới cửa, Thư Vân không chịu được quấy nhiễu; lúc ấy Lý Sùng Đức tìm ta trừ phiến loạn... Thư Vân liền... từ chối..."
"Vì tư bỏ công?" Giọng Quân Vũ lập tức lạnh ba phần.
Dịch Thư Vân giương mắt nhìn ánh nến trong góc thư phòng, dường như bị đâm đau nhói mà nhắm mắt, mở miệng nói, "Thư Vân biết sai... A..." Một tiếng rên đau hết sức thống khổ bị áp chế nơi cổ họng đi đôi với tiếng cành bạch dương xé gió.
Chất gỗ bạch dương rắn chắc, vẫn luôn không bị thời gian mài mòn, sau khi được ngâm nước muối đậm đặc thì vô cùng dẻo dai, nhất thời gia tăng thêm bảy phần sắc bén; cộng thêm Quân Vũ nghe câu trả lời như vậy xuống tay không lưu tình, trong khoảnh khắc, Dịch Thư Vân chỉ cảm thấy da thịt sau lưng vỡ toang ra trong ngọn lửa, tất cả đau đớn chui vào mạch máu toàn thân!
Hai mươi roi!
Mười vết máu đỏ thẫm xếp song song trên mông, Quân Vũ đánh đến rất xa xỉ, mười lần liền đánh từ thắt lưng tới giữa mông. Cành bạch dương còn có chỗ đáng sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-lam-thien-ha-so-lai-kinh/1522526/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.