Chương bảy. T i ên sinh, th ừa tướng
"Tiên sinh giáo huấn học trò từ xưa đến nay thiên kinh địa nghĩa, Thư Vân nào dám trách cứ tiên sinh!" Trong lời nói của Dịch Thư Vân mang theo tâm tình, trong mắt xao động ra gợn sóng nhàn nhạt, vô cùng nhạt, như phù dung sớm nở tối tàn, "Thư Vân chỉ sợ tiên sinh vẫn chưa tha thứ ta, cho nên bất kể ta thỉnh tội thỉnh phạt thế nào, người cũng không nguyện gặp lại ta!"
Quân Vũ lau tay dính thuốc, nhìn người, sau một khắc, liền buông lọ thuốc xuống. Một tiếng "cạch" nhẹ nhàng, nhưng tựa như đập vào lòng người.
Tim Dịch Thư Vân "lộp bộp" một cái.
"Trung thu năm ngoái, ngươi bỏ việc thành Kình Thiên thành, một mình đi kinh thành." Quân Vũ đặt thuốc xuống, xoay người rửa tay trong chậu nước trên giá, vừa rửa, vừa tiếp tục nói, "Ta lấy tự rời cương vị, không chiếu nhập kinh trách ngươi năm mươi bản tử, kết quả ngươi ngay ngày trung thu hôm sau, để lại một phong thư việc công chuyện công, mang thương hồi xuyên..."
"Thư Vân biết mình lỗ mãng, không muốn làm tiên sinh khó xử!" Ở đâu ra không muốn làm người khó xử, rõ ràng là uất ức cáu kỉnh, tựa như lúc này.
"Ngươi đây là đang... ngắt lời ta, nhảy vào miệng ta?" Ánh mắt Quân Vũ nhẹ bẫng lướt qua gương mặt tái nhợt của Dịch Thư Vân, nhìn hắn.
"Ta..." Kình Thiên thành chủ nóng lòng muốn nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt như vậy cảm nhận được vài phần nặng nề, lời bật thốt lên vòng vo vài vòng trong miệng, mở miệng lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-lam-thien-ha-so-lai-kinh/1522531/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.