Trương Khác không nhịn được cười phá lên, không cẩn thận lưỡi chạm vào răng, tiếp đó rú thảm thiết.
- Người ta lo chết đi, bạn còn cười được.
Đường Thanh cẩn thận nhìn kỹ lưỡi Trương Khác, mặt gần dát sát vào mặt y:
- Có đau không?
- Bạn liếm một cái là không đau nữa.
- Nằm mơ.
Đương Thanh chống ngực Trương Khác ngồi dậy:
- Đáng đời lắm, ai bảo bạn xấu như vậy,
Một lúc sau lại nằm xuống ngây thơ hỏi:
- Liếm một cái là không đau nữa thật à?
Câu này làm Trương Khác cảm giác lừa một cô bé mười sáu tuổi là tội ác cực lớn, nhưng nhìn cánh môi đỏ mọng chúm chím, cảm giác tội ác hóa thành dụ hoặc vô cùng:
- Ừ.
Trương Khác gật đầu khẳng định, lưỡi càng thò ra dài hơn.
- Hi hi, trông như lưỡi chó vậy.
Đường Thanh cười khúc khích, đưa tay che hai mắt Trương Khác.
Trương Khác tim sắp vọt khỏi lồng ngực, đầu lưỡi cảm giác cái gì mềm mềm chạm vào, lưỡi cố thè ra thêm chút nữa, đến chính y cũng không ngờ lưỡi mình có thể thè dài tới như vậy. Nhưng Đường Thanh không chủ động, chỉ khẽ chạm vào đầu lưỡi rồi dừng lại, Trương Khác không nhịn được cuốn lưỡi một vòng thì cảm thấy bị móng tay quét phải.
Trương Khác cảm giác không đúng, vội mở mắt ra.
Đường Thanh chĩa ngón tay chỏ trước mặt Trương Khác:
- Đồ háo sắc, mình biết ngay mà.
Nụ cười xấu xa y chang Trương Khác.
- Bạn học xấu từ khi nào đấy?
Trương Khác không dám hành động bừa, hai tay ôm lấy eo Đường Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-lo-thuong-do/1609761/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.