Ăn xong bữa sáng, Lương Thần xách cặp chuẩn bị đi làm, lúc tìm lấy di động hắn hơi có chút giật mình. Hắn nhớ rõ đêm qua chính mình đã để điện thoại di động ở bên trái gối, mà vị trí hiện tại lại không giống, lại ở bên tay phải. Chẳng lẽ mình nhớ nhầm? Lương Thần lắc đầu, cũng không để bụng, cầm di động ra khỏi phòng.
Sắp xếp chỗ ở thì chỉ là việc nhỏ, đối với Lương Thần hiện giờ mà nói, chỉ là một cú điện thoại. Khu tập thể của huyện ủy hay của phòng Công an huyện đều có thể để ra một phòng cho Tề Vũ Nhu ở lại. Thậm chí nghe nói ông chủ tìm phòng ở, Chủ nhiệm Trung tâm Chỉ huy Diêu Kim Minh còn chủ động đề xuất, y có một ngôi nhà khác có thể miễn phí mà "kính dâng, mời đến!". Giữa trưa Lương Thần trở về hỏi ý kiến Tề Vũ Nhu, kết quả là Tề Vũ Nhu ngọc dung ửng đỏ, thấp giọng nói:
- Tôi cảm thấy, ở ngay tại khu tập thể này cũng tốt lắm rồi, có cảm giác an toàn, muốn tới chỗ cậu, cũng gần một chút.
- Nhu tỷ thấy được là được!
Lương Thần trong lòng không khỏi rạo rực, cho dù IQ của hắn có thấp cũng có thể hiểu được câu "tới chỗ cậu cũng gần một chút" là lộ ra ý tứ mông lung gì. Chỉ có điều với việc biểu lộ ý tứ như vậy, hắn ngoại trừ việc giả bộ hồ đồ ra, không có cách nào đáp trả.
Thành phố tháng bảy như ở bên trong lò lửa. Nhiệt độ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-lo-tram-luan/197028/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.