Nguyên Bình Chi thuở nhỏ chưa từng ra khỏi cửa, lần này vừa đi chính là ba năm, thật ra hai vợ chồng Nguyên Bắc Cố và Trịnh thị cũng rất tưởng niệm và lo lắng. Cái gọi là "Nhi được ngàn dặm mẫu lo lắng" (Con đi xa thì mẹ lo lắng),bất kể con nhà mình lớn bao nhiêu, trong mắt cha mẹ, vẫn không đủ thành thục, luôn làm người ta lo lắng.
Mà tưởng niệm Nguyên Bình Chi nhất chính là Thái phu nhân Hà thị. Thái phu nhân tuổi đã lớn, lỗ tai điếc, mắt cũng không rõ, nói chuyện có chút lải nhải cằn nhằn, nàng thường hỏi bọn nha hoàn phục vụ bên cạnh: " Tiểu tôn tôn (cháu trai) của ta đi đâu rồi?"
Cho nên, Nguyên Bình Chi trở về phủ chuyện đầu tiên chính là ra mắt tổ mẫu và ba mẹ, sau gặp đám người anh trai và chị dâu, chờ mọi việc xong xuôi, trở về viện Tử Đằng thì sắc trời đã tối rồi.
Mặc dù Cố Tích Ân có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vẫn săn sóc, phân phó tôi tớ chuẩn bị nước nóng cho Nguyên Bình Chi tắm, tẩy đi bụi đường dài cùng mệt mỏi đi xa trở về nhà .
Chờ Nguyên Bình Chi tắm rửa xong, đổi thường phục ở nhà, vào phòng trong, Cố Tích Ân chậm rãi đứng lên, nhìn hắn.
Hắn cao hơn chút, cũng đen hơn, da biến thành màu cổ đồng, vốn sống an nhàn sung sướng da thịt bạch ngọc nõn nà, giờ luyện gió sương trở nên thô ráp hơn, lại lộ ra khí chất nam nhi.
Trong mắt hắn không thấy những thứ lỗ mãng và hài hước trước kia, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-lua/2191392/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.