Lối vào rừng cây, trước mặt cách đó không xa người nọ đưa lưng về phía mình, một bộ hắc y (đồ màu đen) nếu không phải nghe mùi máu tươi còn tàn lưu tuyệt đối sẽ phát hiện được người này bị thương nặng.
"Cô biết y thuật" Đây là một câu khẳng định.
Người nọ xoay người, trên mặt khởi sắc lược hiện tái nhợt, khóe miệng nhấp khởi chỗ còn mang theo điểm điểm màu đỏ tươi, cặp mắt thuần hắc bình tĩnh không hề có một tia quang mang.
Mộc Lân khóe miệng nhẹ dương, "Không phải hiểu, là tinh thông." Tốt xấu đây là nghề kiếm cơm của cô.
"Giúp tôi trị thương, tôi có thể đáp ứng bất luận yêu cầu gì của cô." Vừa mới cây thảo dược cô ấy để lại cho mìn, cầm máu thực hiệu quả đối phương rõ ràng biết mình thật sự nếu không trị liệu, tuyệt đối căng không ra khỏi khu vực này, càng miễn bàn, phía sau còn có truy binh (người đuổi theo).
Tiếp theo lại gặp phải những người đó, cậu nhưng không xác định chính mình còn có thể chạy thoát.
"Bất luận yêu cầu gì." Mộc Lân cười nhạo một tiếng, từ trên xuống dưới đem người nọ đánh giá một lần, "Cậu xác định?" Cô hoàn toàn nhìn không ra người này có thể cho cô cái gì.
Ngay sau đó, nòng súng lạnh băng đen ngòm cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt Mộc Lân, đối với cô, tản ra vô hạn hàn ý.
"Giúp tôi trị liệu, hoặc là.. Tôi giết cô."
Không giận phản cười, Mộc Lân trong mắt thần sắc lại một khắc trở nên mạc lạnh vô tình, cùngngười trước mặt cơ hồ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-mon-nich-ai/1099832/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.