Giày vò đến hơn nửa đêm, cuối cùng Úc Tử Ân đã tỉnh lại, trong thoáng giây mở mắt đã nhìn thấy bóng dáng người đang ngồi trước giường bệnh, hơi sững sờ, nhìn quanh bốn phía, sau khi biết nơi này là nhà, cô nhíu chân mày lại, giùng giằng ngồi dậy.
Thấy cô đã tỉnh lại, cuối cùng Dịch Khiêm Mạch cũng thở phào nhẹ nhõm, đỡ cô đứng dậy, rút một chiếc gối đặt sau thắt lưng của cô, thuận thế cầm một ly nước đặt ở tủ đầu giường đến đưa cho cô, "Uống nước trước đi."
"Dịch thiếu, em. . . . . ." Xảy ra chuyện như thế, cô thật sự không có mặt mũi nào để gặp anh nữa, cô ngàn phòng, vạn phòng vẫn không phòng được một lần ngoài ý muốn này.
"Không sao, đừng lo lắng, Tiểu Mễ và Tiểu Toa đến kịp nên không có xảy ra chuyện gì cả, lúc em bị bỏ thuốc mê vào rượu thì bọn họ đã đến, may là lượng thuốc không lớn, nếu không thì phiền toái." Anh giơ tay sờ đầu của cô, an ủi tâm tình của cô, đôi mắt âm trầm giống như có thể hóa ra gió tuyết.
"Là em quá vô dụng!" Cô bưng ly nước, cúi đầu nhìn mặt nước đang tạo gợn sóng, trong lòng rất nặng nề, nghĩ thật lâu cũng không nhớ đến việc mình đã trêu chọc người nào, sao tự nhiên lại bỏ thuốc vào người cô!
Hôm nay Lâm Tiểu Uyển cũng ở chỗ đó, chuyện này chính xác không thoát khỏi liên quan đến cô ta!
"Không phải lỗi của em, đừng suy nghĩ lung tung, chuyện này anh đã cho người điều tra rồi, sau khi biết rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-mon-sung-hon/181352/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.