Không được dụ dỗ đại thiếu gia, để tôi ngủ, khi Úc Tử Ân đang muốn đứng dậy, người trên giường đột nhiên đưa tay kéo cô trở về, người đang nhắm mắt nghỉ ngơi lại đột nhiên mở mắt ra, có lẽ bởi vì bị bệnh, gương mặt anh tuấn giờ lại thêm mấy phần yếu ớt, "Ân Ân, đừng đi được không. . . . . ."
". . . . . ." Liếc nhìn cái bộ dáng đáng thương kia, Úc Tử Ân không nhẫn tâm cự tuyệt, vỗ vỗ tay anh "Được, tôi có thể không đi, chỉ là anh phải buông tay tôi ra, nếu tôi ngồi chồm hổm trên giường một ngày một đêm, ngày mai chân của tôi sẽ tê cứng!"
"Vậy. . . . . . Em đi lên đây đi! Giường của anh khá lớn, chia cho em phân nửa!" Nhìn cô vặn lông mày, anh sợ cô lại suy nghĩ nhiều, vội mở miệng giải thích: "Anh sẽ không làm loạn!"
"Coi như sẽ không làm loạn, tôi cũng không thể leo lên, vào thời điểm này anh định kéo tôi vào hưởng phúc chung sao? Chính anh xem như đã xong rồi, đừng kéo tôi vào chung!" Hiện tại cô mạo hiểm nguy cơ có thể bị lây bệnh đến chăm sóc anh, anh đại gia thật đúng là không gì kiêng kỵ.
Từ trên cao nhìn xuống, người đàn ông nằm bên dưới có chút thất vọng "Nằm xuống, nhắm mắt, ngủ! Nếu không tôi sẽ đi ngay!"
"Được. . . . . ." Trừng mắt nhìn, anh thận trọng quan sát cô, cuối cùng vẫn còn không chịu được tác dụng phụ của thuốc, ngoan ngoãn đi ngủ.
Vắt khăn lông ra đắp lên cái trán nóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-mon-sung-hon/181379/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.