Sáng sớm bị người mất hồn kéo đi uống rượu giải sầu từ trong ổ, gương mặt Thượng Quan Triệt u ám chạy tới phòng, nhìn một người đàn ông muốn mở miệng uống rượu, cúi đầu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, bảy giờ sáng, sáng sớm đã xướng tuồng gì đây!
"Tôi nói này Đường Tam, sẽ không là buổi tối ngày hôm qua bị chị dâu đuổi ra khỏi cửa chứ, cả đêm ở chỗ này uống rượu giải sầu?" Đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, Thượng Quan Triệt nhìn người đàn ông đối diện có ánh mắt mông lung, tầm mắt rơi vào một đống tàn thuốc trên bàn, mơ hồ hiểu ra cái gì, khẽ thở dài: "Sớm biết như thế sao lúc trước còn làm vậy! Nếu để cho bọn họ biết anh vì một người phụ nữ mà luân lạc thành bộ dáng này, chỉ sợ bị người ta chê cười!"
"Tôi định ly hôn với cô ấy." Có lẽ, đây là thứ duy nhất anh có thể thành toàn cho cô.
Thượng Quan nói không sai, không ai quy định chồng trước không thể đuổi ngược theo vợ trước, tối thiểu ly hôn xong, anh còn có cơ hội bắt đầu cuộc sống lần nữa.
Thay vì cứ kéo hành hạ lẫn nhau, còn không bằng hiện tại thả tự do cho cô, thời điểm cô không hận anh, anh vẫn còn có cơ hội.
"Nghĩ kỹ rồi?" Ngước mắt vẻ lưu manh, vẻ mặt Thượng Quan Triệt thành thật hỏi.
"Nghĩ kỹ! Thật ra thì tôi chỉ sợ, sợ sau khi cho cô ấy tự do, tôi sẽ không theo đuổi được." Cũng không phải là anh ta không đủ tự tin, mà từ đầu đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-mon-sung-hon/181416/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.