Mời người ăn cơm mà khiến cho cả chủ và khách đều vui vẻ cũng không dễ dàng, cô chỉ có thể lấy mục tiêu thỏa mãn yêu cầu của anh là trên hết.
"Tôi ăn cái gì cũng được, chỉ cần không cay thì có thể." Hình như nhìn thấu được việc làm khó cô, Dịch Khiêm đột nhiên quay đầu nhìn Tử Ân, vẻ mặt nhàn nhạt, tính cách bên trong mang theo phần lười biếng không dễ lộ ra ngoài.
"Ừm, anh không thể ăn cay? !" Nghe thế cô mơ hồ có chút ngạc nhiên, người đàn ông bên cạnh mình không ăn cay, giống như Đường Minh Lân cái loại đó dầu gì cũng có thể ăn một chút.
"Ừ, bao tử của tôi không được tốt, không thể ăn đồ kích thích."Dừng lại, hình như anh đã nhìn ra được vẻ mặt tò mò của cô, anh cười nhạt, cong khóe môi mang theo dáng vẻ công tử ưu nhã, "Úc tiểu thư không cay không vui sao?"
"Éc. . . . . . Một chút xíu đi, tôi rất háu ăn, cho nên. . . . . ." Bị một người hiểu rõ, loại cảm giác đó từ trước đến nay không có cho nên khiến cô cảm thấy có chút khẩn trương.
"Cháu gái nhỏ của tôi cũng rất háu ăn, tôi nghe bé nói, người háu ăn có thiên tính sáng sủa, luôn có thể làm cho mình vui vẻ, không biết Úc tiểu thư có phải đúng là như vậy hay không?"
Trong lời nói của anh có ý nếu không chú ý nghe sẽ không hiểu, cô chỉ nhẹ cười cười, gật đầu một cái, "Quả thật không sai, người háu ăn cũng không có cái gì phiền não.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-mon-sung-hon/2297509/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.