Cho nên hắn mới quyết định tự mình đi qua nhìn xem tình huống.
- Em đi cùng anh vậy!
Vạn Phương Phương nói:
- Bên Cục cảnh sát thành phố em cũng quen thuộc.
Trên thực tế Vạn Phương Phương là tổng giám đốc khách sạn Nguyệt Hoa, xem như danh nhân trong thành phố Lăng Thành, quen thuộc với Cục cảnh sát thành phố, rất nhiều người đều cho nàng mặt mũi.
- Tốt!
Diệp Khai gật đầu đồng ý.
Hai người lại đi xuống lầu, sau đó lái xe đến Cục cảnh sát thành phố.
Bên này đèn vẫn sáng sủa, cửa ra vào còn ngừng vài xe cảnh sát.
Diệp Khai vừa chạy tới bảo vệ nhìn thấy vốn định đi ra ngăn cản nhưng khi nhìn thấy biển số lập tức liền không lên tiếng.
- Thoạt nhìn mặt mũi của em cũng rất lớn đấy…
Diệp Khai nói.
- Ha ha, đối với lực ảnh hưởng của Lăng Cương trong lòng người Lăng Thành anh vẫn còn xem hơi nhẹ đấy.
Vạn Phương Phương cười cười nói.
Hai người lập tức đi vào, hỏi thăm cảnh sát trực ban những người đánh nhau trong câu lạc bộ đêm đang ở nơi nào.
- Ở trên lầu.
Cảnh sát trực ban cầm một quyển tiểu thuyết, đang đọc say sưa, nghe được câu hỏi của họ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ dùng tay chỉ lên lầu.
Thái độ như vậy làm Diệp Khai lắc đầu không lời để nói.
Đi lên trên lầu, chỉ thấy tổ công tác đều ngồi nơi đó, có người quần áo xốc xếch, mặt mũi bầm dập, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, còn có người mặt mày còn giống như bị phá tướng.
- Diệp bí thư!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-mon/877024/chuong-729.html