Nghe anh cam đoan với mình như vậy, Chung Thủy Linh lúc này mới hài lòng, nhìn sắc mặt anh còn hơi tái nhợt, rốt cục giọng cũng mềm đi hỏi: “Có đói bụng không, em đi mua chút đồ ăn?”
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, nhìn cô cười cười nói: “Anh bây giờ không muốn ăn, có em làm bạn với anh là được rồi.”
Qủa thật buổi chiều lúc anh từ trên lầu rơi xuống, điều duy nhất anh nghĩ đến chính là nếu như anh chết, cô phải làm sao?
Vào thời khắc ấy anh dường như mới hiểu được hoặc là nói ý thức được trong lòng của anh, cô quan trọng hơn tất cả.
Nghĩ như vậy, Tô Cẩn Nghiêm lúc này đặc biệt muốn ôm cô.
Nhìn mắt của cô nói: “Thủy Linh, ngồi lên đây để anh ôm em một cái.”
Chung Thủy Linh lắc đầu, nhìn anh một mặt kiên định nói: “Không được, bác sĩ bàn giao, anh bây giờ chỉ có thể nằm, không thể động đậy, càng không thể dùng sức!” Chung Thủy Linh nhớ kỹ lời bác sĩ nói rất rõ ràng, thậm chí còn nhớ hơn so với cô lúc trước đi học, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì liên quan đến Tô Cẩn Nghiêm, mặc kệ là chuyện gì đối với cô mà nói đều rất quan trọng, nhất là lúc này anh bị thương, việc cấp bách dưới cái nhìn của cô trọng yếu nhất chính là để anh dưỡng thương thật tốt.
Thấy cô từ chối như vậy, Tô Cẩn Nghiêm thở dài nói: “Nhưng anh rất muốn ôm em một cái.” Cảm giác giống như là từ Quỷ Môn quan về, còn có thể gặp lại cô cảm thấy tất cả đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-nhan-tai-thuong/909918/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.