Edit: Tuyetdynh2705 / Anh 
Beta: Dollan 
Tiếng nói ủy khuất của cô chưa tan, một đám người lập tức phong hóa trên hành lang. 
Bất chấp cái nhìn của người khác, toàn thân Chiêm Sắc không chút sức lực dựa vào lưng người đàn ông phía trước, đè nén âm thanh trong cổ họng thấp nhất có thể, nói hai chữ. 
“Giúp tôi.” 
Quyền Thiếu Hoàng không trả lời. Cúi đầu, ánh mắt liền rơi vào ngón tay đang ôm trọn thắt lưng mình. Ngón tay trắng ngần, trong sáng, đầu ngón tay hồng nhạt giống như lớp vỏ của hành tím được lột từng lớp. Từng đợt từng đợt níu lấy trang phục của anh không buông, dường như đang níu lấy ân nhân cứu mạng duy nhất của mình trước khi bị chết đuối. 
Anh nheo chân mày lại, cất giọng lạnh lẽo: “Tôi có điều kiện.” 
“Anh…” 
Cồn rượu khiến Chiêm Sắc đỏ mặt, cơ thể lại nóng thêm vài phần. 
Vương Bát Đản vô nhân tính!  
Hóa ra anh đã sớm biết cô đến, còn thừa cơ hãm hại, báo cô biết một tiếng để trả thù ư? 
Chiêm Sắc con mẹ nó muốn đâm chết anh ngay lập tức nhưng sự việc ngay lúc này khiến cô không thể không khuất phục. 
“Được.” 
Khóe mắt nham hiểm của người đàn ông dần giãn ra, anh nở nụ cười khác thường. Kéo đôi tay đang ôm ngang hông của cô lại, xoay người vén tóc đang che kín hai lỗ tai. Đặc biệt nhấc chiếc kính gọng đen lên, ánh mắt tĩnh mịch đầy vẻ phức tạp chiếu vào cô. 
“Mắt kính quá xấu! Suýt không nhận ra.” 
“Thiếu Hoàng —” Có một đại mỹ nữ đang chờ bên kia, chân mày hơi cau lại. 
Gương 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-quyen-lieu-sac/1235850/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.