Thời gian chờ đợi luôn đặc biệt lâu.
Một đêm này, tôi nắm điện thoại di động lấy từ trong túi của Tây Cố, ngồi trên hàng ghế dài ở ngoài phòng cấp cứu lạnh lẽo, nhìn chằm chằm hai cánh cửa đóng chặt kia ngẩn người ngơ ngác. Chưa bao giờ cảm thấy thời gian là gian nan như vậy. Có một chốc lát tôi không biết bản thân đang làm cái gì, nên làm cái gì? Tất cả ngôn ngữ đều mất đi hiệu lực, tôi không thể dùng từ ngữ chính xác để biểu đạt cảm giác của tôi giờ phút này. Cái gì khôn khéo lý trí toàn bộ bị vứt sang một bên, tôi giống như tất cả mọi người phụ nữ bình thường khác, cuộn mình, khóc rống, thất thố, trái tim bị túm lấy chặt chẽ, không thở nổi, trừ bỏ không ngừng cầu nguyện người nọ không có việc gì, trong đầu tôi chỉ còn lại lỗ hổng... Tôi rất sợ hãi.Tôi cảm thấy tôi chống đỡ không được. Tôi thậm chí không dám lại đi hồi tưởng lại màu máu chói mắt kinh tâm kia, cứ như vậy mang theo trái tim đờ đẫn ngồi yên, chờ người nọ đi ra.
Di động nắm trong lòng bàn tay vỏ ngoài rất trắng mịn, bàn phím lõm vào bên trong thấm vết máu đỏ sậm còn chưa khô, màn hình cùng góc cạnh bị rơi rạn nứt, tôi vô tri vô giác sửng sốt một lúc lâu, mới đột nhiên phản ứng ra...
Phải gọi điện thoại thông báo cho chú Nhâm với dì Nhâm.
Tôi tra danh sách tìm số điện thoại của bọn họ, tay luôn luôn phát run, dừng lại không được. Miễn cưỡng nhấn phím gọi đi, mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-sinh-ta-da-lao/2107288/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.