Tôi ngừng bước chân.
Ba câu?
Anh muốn nói cái gì? Còn có cái gì đâu.
Quay đầu lại, đèn đường đem bóng dáng Nhâm Tây Cố kéo ra thật dài, tay anh ôm chặt bụng bên trái, thấy tầm mắt của tôi dời đến, anh cuống quít buông tay ra.
"Muốn nói gì?" Khẩu khí tôi hòa hoãn chút, "Nói xong thì nhanh trở về đi."
Kỳ thật bản ý của tôi là bệnh đau bao tử của anh tương đối nghiêm trọng, đêm nay bị đổ rượu đến hơn nửa đêm, nên sớm một chút về nhà nghỉ ngơi. Nhưng anh hiển nhiên cho rằng tôi muốn đuổi anh đi, trên mặt càng trắng thêm vài phần, buông mắt xuống, "Anh như vậy luôn dây dưa em có phải cảm thấy rất phiền chán hay không."
Tôi trầm mặc vài giây, lắc đầu.
"Trước kia anh nói qua muốn kết hôn với em, anh chỉ muốn hỏi, em còn nhớ hay không, khi đó em nói 'Được'." Anh nhìn tôi, "Em đồng ý gả cho anh, anh nói rồi muốn kết hôn với em... Anh vẫn không có quên lời hứa của mình, chúng ta, có thể đừng nuốt lời hay không?"
Tôi nghẹn lại hô hấp, chỉ là không đáp lời.
"Cuối cùng một câu rất đơn giản," anh nhẹ nhàng mà nói, "Anh vẫn yêu em như xưa."
Anh vẫn yêu em như xưa...
Tôi xoay người lên lầu, giày cao gót dồn dập gõ lên hàng hiên yên tĩnh.
Ven đường từng cái từng cái đèn cảm ứng sáng lên, tâm tư của tôi giống như bị một đoàn sương khói vô hình xâm nhập, đảo loạn cảm xúc.
Tôi nghiêm khắc khống chế suy nghĩ, trước khi vào cửa thì hít sâu một hơi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-sinh-ta-da-lao/2107295/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.