Trọng lượng trên người thối lui, tôi từ từ buông bàn tay đang nắm tấm đệm, từ từ mở mắt ra nhìn anh.
“… Chúng ta dừng ở đây thôi.”
Anh nói nghe không ra là vui hay là buồn, bên cạnh nhẹ đi, anh đứng lên.
Tôi vô ý thức vươn tay kéo anh, trong mũi đau xót: “Lữ Lương, mặc kệ anh tin hay không, em rất nghiêm túc gặp gỡ cùng anh…” tôi không nghĩ tới cùng anh chơi đùa, từ đầu tới cuối, tôi chính là quyết định lấy kết hôn làm tiền đề gặp gỡ.
“Anh biết.” Lữ Lương quay đầu lại, “Anh biết em thật đã rất nỗ lực.”
Tôi nhìn anh.
“Thế nhưng tình cảm, có đôi khi cho dù là liều mạng nỗ lực, cũng không thay đổi được cái gì.” Anh sờ sờ đầu tôi: “Anh biết em nghiêm túc, anh cũng cảm giác được em thật rất cố gắng để yêu anh. Đây không phải là sai lầm của em, anh và em đều đã tận lực, nhưng có một số việc không phải nỗ lực là được kết quả như ý.”
Anh cầm tay của tôi, nhẹ nhàng tách bung ra: “Em là một người phụ nữ tốt, đáng tiếc người em để trong lòng không phải là anh.”
Trên má tôi mát lạnh, cứ như thế mắt mở trừng trừng nhìn anh, nhìn nhìn, rốt cục lệ rơi đầy mặt: “Lữ Lương…” Trong lòng dường như bị khoét hết một lỗ, nháy mắt khoảng không mù mịt yên lặng nổi lên.
Hai năm sớm sớm chiều chiều, tôi không có khả năng sắc mặt bất động, cũng không phải là thờ ơ, tôi nghĩ tôi có thích qua, động tâm qua, nhưng từ thích đến thành yêu, dường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-sinh-ta-da-lao/2107382/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.