Tiêu cự ánh mắt nổ lực dời khỏi vẻ mặt đằng đằng sát khí của Nhâm Tây Cố, khí lực của cậu vượt quá dự liệu của tôi, tôi mất mặt lúng ta lúng túng nói không ra lời.
“Chị nói lại lần nữa xem,” cậu nhìn chằm chằm tôi, mỗi chữ mỗi câu từ trong răng nghiến ra, “…thất tình?”
Tôi cúi đầu sám hối, hoàn toàn bị khí thế của cậu dọa cho đứng hình…
Chờ một chút, chị đây vì sao phải chột dạ? Hắc tuyến chảy xuống, vì vậy lại ngẩng đầu lẽ thẳng khí hùng nói: “Thì làm sao, em bày ra cái sắc mặt gì vậy.”
“Tốt.” Câu không giận ngược lại còn cười.
Tôi cảm thấy sự tình to lớn, vài năm sau Tây Cố thẳng thắng nói với tôi, khi đó tức giận là vì: rõ ràng mỗi ngày tử thủ canh phòng nghiêm ngặt, trông chừng tôi đến vô cùng kiên cố, tôi đến tột cùng làm sao dưới ánh mắt anh ấy “Yêu đương,” còn thần không biết quỷ không hay “Thất tình.”
“Không nên quá đáng, em có quyền gì mà khoa tay múa chân với chị.” Cậu là giận quá hóa cười, còn tôi là thẹn quá thành giận.
Cậu nhắm mắt, thở sâu, lại tiếp tục, “Tốt, tôi không có quyền gì, phi thường tốt.”
Tôi cẩn thận lui lại, cậu đầu tóc rối bời, áo ngủ khoác tùy tiện, hoàn toàn không cài nút, từ góc độ của tôi có thể nhìn thấy cơ bụng rắn chắc cùng… Cùng lưng quần lót màu đen trong quần jean lộ ra. Xem ra cậu trước khi đi ngủ, nghe được âm thanh tôi mở cửa, lập tức tỉnh người chạy ra tìm.
“Cái kia…” Sau khi khí phách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-sinh-ta-da-lao/2107413/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.