Một năm sau.
"Leng keng! Leng keng leng keng leng keng —— "
Có thể làm cho tiếng chuông cửa nguyên bản thanh thúy dễ nghe kêu lên tê tâm liệt phế như thế, tôi biết nhất định chỉ là tên nhóc con quấy rối kia.
Đỡ trán lắc lư lảo đảo từ trên giường ngồi dậy đứng lên mở cửa, “Tới tới rồi, đừng giục.”
Hiếm khi có ngày tôi được nghỉ luân phiên, tối hôm qua do Chung Ý cùng Ngô Việt lái xe, phòng kỹ thuật của bọn họ cùng phòng hỗ trợ khách hàng của bọn tôi đến một ngọn núi gần đây nói văn vẻ là cắm trại dã ngoại, trên thực tế là đi quan hệ hữu nghị.
Bộ phận kỹ thuật trạch nam đông đảo, đã sớm đối với các mỹ nữ ở phòng hỗ trợ khách hàng thèm nhỏ dãi đã lâu, nhưng đau khổ không có cơ hội. Vừa lúc tôi cùng với Chung Ý cùng Ngô Việt quen biết, nhóm người này thẳng thắng mượn cơ hội mở một bữa tiệc cắm trại lớn. Khi trở về trời đã gần sáng, vừa mới chợp mắt không bao lâu lại bị chuông cửa đánh thức.
“Làm sao lâu vậy mới ra mở cửa.” Nhâm Tây Cố nhăn mày đi vào.
Ăn chực còn bất mãn?
Tôi tức giận nói, “Chị còn có thể đứng dậy cũng đã cảm tạ trời đất rồi.” Tóc vì ngủ mà rối bời, đôi mắt sưng phù, áo ngủ so với dưa muối còn nhăn hơn, may là người này là Tây Cố, bằng không với bộ dạng này tôi tuyệt đối không dám đi ra ngoài gặp người.
Cậu quen thuộc mò đến nhà bếp, khó chịu la lên: “Tại sao là bánh mì, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-sinh-ta-da-lao/2107420/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.