“Chị đã về rồi.” Cậu ngồi ở bậc thang, thấp giọng nói.
Ánh sáng của điện thoại di động phóng trên mặt cậu, hiện tại tuy rằng là cuối mùa xuân, nhưng ban đêm nhiệt độ hạ thấp. Thân thể cậu lại chỉ mặc một kiện áo sơ mi phong phanh, môi cùng hai gò má vì đông lạnh mà hiện lên sắc xanh nhợt nhat.
“Tây Cố, sao hơn nửa đêm rồi em còn ở đây?” Tôi giơ tay kéo cậu, vừa mới chạm vào cơ thể liền bị hoảng sợ vì độ lạnh, vội vàng cuống cả lên, cởi áo khoác trên người khoác thêm cho cậu.
Cậu không tiếp, vẫn như cũ ngồi trên bậc thang lạnh lẽo: “Đi chơi vui vẻ không.”
“Vui a.” Tôi thuận miệng trả lời. “Em nhanh trở về phòng tắm nước nóng, đừng để cảm lạnh.”
Câu không để ý tới, một đường nhìn theo động tác của tôi đến vòng tay thạch anh trên cổ tay. “Đây là bọn họ tặng quà sinh nhật cho chị?”
Tôi cúi đầu nhìn cổ tay: “Đúng vậy, mấy người bạn cùng phòng hùn tiền mua cho chị.”
Cậu không lên tiếng.
“Mau đứng lên đi, trên mặt đất rất lạnh.” Tôi lại kéo cậu.
Cậu vẫn không chịu động, nhướng mày nói: “Chị về trước đi, tôi nán lại đây một chút.”
“Em đông lạnh đến choáng đầu rồi hả?” Tôi hơi giận nói: “Có đi hay không a!”
“Không đi!” Cậu cũng lên tiếng trả lời tôi, sau đó dưới tầm mắt càng ngày càng lạnh của tôi chống đỡ một lát, mới không tình nguyện lẩm bẩm một câu: “Chân đã tê rần…”
“Em thực sự là —— "
Tôi đỡ trán, nếu không phải sợ hội ngược đãi trẻ em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-sinh-ta-da-lao/2107438/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.