Lính của mình, đều rõ ràng hơn so với người khác, chính là giống nhau, không sợ chết, không có việc gì liền thích đâm vào họng súng!
Lời này vừa nói ra, cả nhóm người ngây ngẩn, Ôn Uyển cũng thất thần, quay đầu nhìn Giản Dung, chỉ thấy giọng Giản Dung nhẹ nhàng thốt ra:
“Dựa lưng vào nhau ngồi trên tấm thảm
Nghe nhạc và chuyện trò về ước mơ
Anh mong rằng em ngày càng dịu dàng
Em mong rằng anh đặt em trong trái tim anh
Anh nói muốn tặng em một ước mơ lãng mạn
Cám ơn em đã đưa anh đến thiên đường
Dù cho cả cuộc đời mới có thể hoàn thành
Chỉ cần em nói thì anh sẽ nhớ mãi không quên
Điều lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ đến
Chính là cùng anh từ từ già đi
Cùng nhau góp nhặt từng chút niềm vui
Để lại sau này ngồi trên xích đu cùng từ từ trò chuyện.”
(*) Bài hát “Điều lãng mạn nhất” – Triệu Vinh Hoa
Ôn Uyển cứ lẳng lặng nghe như vậy, dieendaanleequuyddoon đáy lòng càng rung động, cô cho rằng Giản Dung chỉ biết hát mấy bài hát quân nhân, không ngờ còn biết hát điều lãng mạn nhất, tất cả lính ở đây cũng kích động, huýt sáo liên tiếp.
“Chị dâu! Chị dâu!” Từng tiếng hô, khiến Ôn Uyển cúi đầu, hạnh phúc mà ngượng ngùng.
--- -------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Chỉ nghe thấy Giản Dung cười mắng: “Còn kêu nữa, gọi đoàn trưởng đến đi, để cho ông đây và các cậu mang nặng chạy bốn mươi lăm km…”
Nói xong, Giản Dung ôm tiểu Thiên đứng dậy, thuận tay kéo Ôn Uyển, trầm giọng: “Được rồi, để cho bọn họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-sung-co-vo-nho/898245/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.