Editor: Puck
Vì bận rộn nên thời gian trôi qua rất nhanh, quen thuộc với công việc, mặc dù hoàn cảnh khác nhau, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng, cô nhiệt tình yêu thương đối với nghề nghiệp này của mình.
Trước kia là hy vọng có thể gần Giản Dung hơn, sau này, trực tiếp đi trợ giúp, cứu sống khiến cho cô biểt nghề nghiệp này vĩ đại.
Ăn cơm tối, rồi trở lại đội y tế, mà buổi tối cũng không có nhiều việc như ban ngày nữa, Ôn Uyển dọn dẹp chút thuốc men, quét sạch sẽ mọi nơi, làm bác sỹ khó tránh khỏi mắc chút bệnh thích sạch sẽ, Diệp Khả cũng đặc biệt khó chịu cô về điểm này.
“Chị dâu, không có việc gì nữa, chị về trước đi, em trông là được.”
Tiểu Trạch bưng khay thuốc từ bên trong ra, nói với Ôn Uyển đang bận rộn, từ lúc chị dâu đến, cậu và tiểu Mục thoải mái hơn nhiều rồi, đám chiến sỹ ầm ĩ đòi ra viện cũng ngượng ngùng không làm ồn ào nữa rồi.
Ôn Uyển quay đầu, cười cười: “Một mình cậu làm được hả?” Nõi xong Ôn Uyển nhét hòm thuốc vào trong ô vuông, trước kia trong bệnh viện, mọi người đều là: “Ôn Uyển, em giúp một chút đi, tôi còn có việc.”
Cô cũng vui vẻ đáp ứng, Giản Dung không ở nhà, cô trở về cũng chỉ là gian phòng trống rỗng, không có hy vọng gì, có lúc ngồi trước TV, rõ ràng là tiết mục giải trí, cô lại ngơ ngác ngồi đó, giống như ngây dại.
“Được rồi, chị về trước đi, em là một người đàn ông trưởng thành sao lại không được?” Tiểu Trạch trực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-sung-co-vo-nho/898274/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.