Editor: Puck
Ngay lúc Ôn Uyển đang giãy giụa, truyền đến một tiếng quát: “Thằng nhóc này, mấy đứa đang làm cái gì?”
Nhóm người trẻ tuổi nghe thấy âm thanh gào lên này, cùng nhau quay đầu, chỉ thấy hai người đàn ông mặc quần áo thoải mái đang đi qua bên này, người trẻ tuổi cầm đầu kéo Ôn Uyển, hơi híp mắt lại, quát: “Ở đây không có chuyện gì của chúng mày, không muốn chết, nhanh tránh ra.”
Rất hiển nhiên, cậu ta cậy vào mình nhiều người, không coi hai người đàn ông này trong mắt.
Đường Dật quay đầu nhìn Giản Dung một cái, lập tức nở nụ cười: “Tiểu Dung, nghe cháu trai này nói gì chưa?” Đường Dật giống như nghe được chuyện cười, đám nhóc này không có mắt nhìn người, quá vô pháp vô thiên * rồi.
(*) vô pháp vô thiên: coi trời bằng vung, ngang ngược nhất đời (kẻ làm càn không kiêng nể gì)
“Phí lời làm gì, huấn luyện nó!” Trời sinh tinh thần trọng nghĩa, cộng thêm nghề nghiệp đặc biệt, Giản Dung không ưa nhất là những chuyện như thế này, Giản Dung thích nhất một câu nói trong bộ đội, không phục tôi liền huấn luyện!
Đường Dật hất cằm lên với Giản Dung, chỉ thấy Giản Dung tiện tay ném áo khoác trong tay xuống đất, bước nhanh mấy bước, đi tới tiếp cận cậu nhóc đang giữ chặt Ôn Uyển.
Thuận tay kéo cậu nhóc kia, vừa kéo mạnh vừa ném qua vai, người trẻ tuổi cầm đầu này ngã ầm trên mắt đất, Ôn Uyển lập tức né qua một bên, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Người trẻ tuổi nằm trên mặt đất, rên một tiếng, bị ném không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-sung-co-vo-nho/898280/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.