Trong hậu cung, sự sủng ái của Thái tử đối với phi tần quyết định sự khác biệt giữa thiên đường và địa ngục.
Lý Ngư từng là người mà Thái tử nâng niu trong lòng bàn tay nhưng chỉ sau một đêm thất sủng liền rơi xuống đáy bùn, bị giam trong tiểu viện hoang tàn nhất của Đông Cung.
Lúc này nàng ta nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như giấy. Trong phòng tràn ngập mùi tanh hôi khó chịu, trên cơ thể mọc đầy vảy sần sùi như vảy cá, liên tục tiết ra chất nhầy ướt đẫm cả y phục và chăn đệm, trông vừa thảm hại vừa kinh tởm.
Rầm!
Cánh cửa bị đạp mạnh bật mở.
Thái giám mở cửa vừa ngửi thấy mùi tanh hôi bên trong liền suýt nữa nôn ra.
Nhìn thấy Lý Ngư nằm thoi thóp trên giường, tất cả đều cau mày ghê tởm.
“Cẩn thận đừng chạm vào da ả, bệnh này lây đấy.”
“Thật ghê tởm! Điện hạ cũng thật là nặng tình, đến giờ mà còn giữ danh phận trắc phi cho ả chứ…”
Đám tiểu thái giám vừa mắng chửi vừa đeo găng tay vải, thô bạo túm lấy cánh tay Lý Ngư lôi nàng ta xuống khỏi giường.
Lý Ngư không còn sức phản kháng, chỉ có thể cười lạnh khi nghe những lời đó.
Thái tử nặng tình ư?
Nàng ngu ngốc mới từng cho rằng hắn cũng có tình cảm thật sự.
Năm đó nàng vốn là một con cá chép được Thái tử phóng sinh. Nàng bơi ra biển lớn, cơ duyên xảo hợp vượt qua long môn, từ đó thoát khỏi dáng vẻ yêu quái hóa thành long lý ( cá chép rồng ). Nàng lấy Thái tử là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2771028/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.