Tiêu Trầm Nghiên không bị chiếm tiện nghi.
Nhưng Thanh Vũ thì suýt bị nam nhân mất kiểm soát này chiếm tiện nghi.
Hắn trực tiếp vác nàng lên vai, chỉ trong chớp mắt đã trở về phòng.
Thanh Vũ bị ném xuống, môi lưỡi nam nhân mạnh mẽ và bá đạo khiến nàng gần như không thở nổi.
Trong lòng nàng có chút tức giận, thầm nghĩ: “Dạ Du, cái miệng quạ đen của ngươi!”
Nàng cảm nhận được sự bất thường của Tiêu Trầm Nghiên, hiếm khi nào nàng ngoan ngoãn như vậy, mặc hắn ngang ngược đoạt lấy.
Giữa lúc y phục hỗn loạn, bàn tay nóng rực của hắn luồn vào dưới váy, áp lên làn da mịn màng của nàng, siết chặt lấy eo nàng.
Cơ thể Thanh Vũ khẽ run lên, bàn tay đeo sợi tơ nhân quả khẽ giật nhẹ.
Toàn thân Tiêu Trầm Nghiên lập tức cứng đờ, động tác dừng lại, vùi mặt vào trước ngực nàng, thở hổn hển.
Hắn ngẩng lên, đôi mắt đen sâu thẳm đến khó lường.
Đôi mắt Thanh Vũ long lanh lộ rõ nét hờn dỗi. Nàng đã bị hắn làm cho y phục xộc xệch, nửa người trên gần như lộ ra ngoài, tức tối trừng hắn:
“Đủ chưa hả, tên khốn này?” – nàng đỏ mặt, giọng mềm mại trách mắng.
Tiêu Trầm Nghiên buồn bực ừm một tiếng, ánh mắt rơi xuống cần cổ trắng nõn của nàng, nơi đó có từng vết đỏ mờ mờ—là dấu vết hắn để lại trong lúc mất kiểm soát.
Những vết đỏ ấy như những đóa mai nở rộ trên nền tuyết, kéo dài xuống tận trước ngực, vài dấu loang lổ trên vùng mềm mại mê người, mơ hồ bị vạt áo xộc xệch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2780883/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.