Bắc Cảnh, núi Lạc Nguyệt.
Dãy núi uốn cong như trăng khuyết chắn luồng khí lạnh tràn xuống từ phương bắc. Băng qua núi Lạc Nguyệt là một vùng tuyết mênh mông bất tận.
Dãy núi Lạc Nguyệt kéo dài không dứt, trở thành lá chắn thiên nhiên ngăn bước Hồ tộc tràn xuống. Nhưng rào cản đầu tiên không phải dãy núi mà là cửa ải xây dưới chân núi—cũng chính là thành trì phía bắc của Đại Ung:
—Bắc Dã thành.
Bắc Dã thành tựa như một lưỡi dao sắc bén, nơi hiểm yếu nhất để phòng thủ. Bởi lẽ sau lưng nó chính là núi Lạc Nguyệt, bất kể lương thảo hay vật tư từ Trung Nguyên vận đến đều phải vượt qua một quãng đường núi gập ghềnh.
Mà trước mặt nó lại là thảo nguyên mênh mông, càng khiến tình thế của thành thêm nguy hiểm.
Chính tại tòa thành cô độc này, Tiêu Trầm Nghiên đã trấn giữ mười năm, bảo vệ sự yên bình cho Bắc cảnh.
Hắn đánh cho Hồ tộc không dám xâm phạm biên cương.
Phía nam núi Lạc Nguyệt vẫn còn thấy sắc xanh trùng điệp nhưng đến sườn bắc thì chỉ còn tuyết trắng ngập trời, cây cỏ đều bị vùi lấp dưới lớp tuyết dày.
Một đoàn người đang băng qua rừng tuyết, tổng cộng mười người, trong đó chín người mặc giáp da, bên hông đeo trường đao.
Người còn lại trông giống một dân làng, khoác áo da vá chằng vá đụp, bị chín nha dịch vây ở giữa.
Người dẫn đầu đám nha dịch tên là Mông Chấn, bọn họ đều là nha dịch của phủ nha Bắc Dã thành. Chuyến đi này lên núi là để điều tra vụ án trẻ con mất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2781086/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.