Viêm Lam thật sự sợ đôi phu thê này, cảm thấy nếu còn ở lại lâu hơn đầu óc mình chắc chắn sẽ nổ tung.
Ngay lập tức, hắn vứt luôn tin tức Di Nhan đáng thương tha thiết cầu xin được gặp Thanh Vũ, vội vàng bay đ, trốn vào núi để trộm rượu khỉ.
(Rượu khỉ: Khỉ thường hái các loại trái cây như dâu rừng, táo dại, hoặc quả hạch rồi cất giấu trong hốc cây hoặc khe đá. Sau một thời gian dài, trái cây lên men tự nhiên và tạo thành một loại rượu có hương vị độc đáo) Thanh Vũ thật sự muốn phàn nàn, Viêm thúc đúng là một người không giỏi truyền tin! Trước mặt Tiêu Trầm Nghiên mà còn dám “mai mối” hai lần, không hổ là hắn! Nhìn gương mặt tuấn tú nhưng lạnh băng của vị “nghiên mực” nhà mình, Thanh Vũ cảm thán: “Viêm thúc thật sự không biết điều.” “Vậy nàng muốn đi gặp con gà lông trắng đó sao?” “Làm người ấy à, có những chuyện biết càng ít càng tốt.” Thanh Vũ thở dài. “Huynh cứ truy cùng đuổi tận thế làm gì? Ta khó xử, huynh cũng đau lòng.” Tiêu Trầm Nghiên “ồ” một tiếng, tức là—nàng muốn đi? Hắn cười lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Thanh Vũ liếc hắn một cái, nhẹ nhàng đá hắn một cước: “Nghiên mực?” Tiêu Trầm Nghiên làm như không nghe thấy, cứ bình tĩnh thu dọn bàn cờ. “Tiêu nghiên mực?” Đôi mắt Thanh Vũ xoay tròn, dùng chân cọ nhẹ lên chân hắn, giọng điệu mềm mại: “Nghiên mực ca ca~” Ngón tay nam nhân khựng lại, ngước mắt nhìn nàng. Thanh Vũ lập tức rụt chân lại, cười khanh khách: “Aiya, không để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2781162/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.