Bút Tiểu Phương cảm thấy cách mà vị trước mặt này hiểu về việc “khiến A Vũ vui vẻ” dường như không giống người bình thường cho lắm.
“Nếu trên Thiên giới… ngài đã sắp đặt xong hết rồi, Tam Thanh Chân Lộ chắc chắn vào tay, vậy còn đến Bạch Long nhất tộc làm gì nữa?”
Bút Tiểu Phương không hiểu.
Lê Kha cũng không hiểu.
Thương Minh không định giải thích, chỉ nhẹ nhàng điểm ngón tay lên đầu rồng.
Lê Kha lập tức lặn vào biển lao về phía long cung
Long cung của Bạch Long nhất tộc, dưới chân là ngọc trai, cột trụ dát vàng. Long tộc ưa thích sự xa hoa, tất cả những gì tạo ra đều phải thật lộng lẫy.
Khi Lê Kha xuất hiện, trong điện đã vang lên tiếng khóc thê lương.
Bạch Long Vương đang an ủi Vương hậu, bên cạnh hai người là một viên ngọc vỡ nát, trong đó chứa khí tức bản mệnh của Lê Hà.
Ngọc vỡ, tức là Lê Hà đã chết.
“Phụ vương! Mẫu hậu!”
Vừa trở về thấy phụ mẫu đau buồn đến vậy, mắt Lê Kha cũng đỏ lên.
Hắn vội vã chạy lên phía trước.
“Tam nhi!”
Vương hậu ôm chặt lấy hắn, khóc không thành tiếng:
“Tỷ tỷ con… Tỷ tỷ con nó…”
Bạch Long Vương hai mắt đỏ ngầu, nắm chặt lấy tay nhi tử, gằn giọng hỏi:
“Lão Tam, nhị tỷ con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Các con đến nhân gian, vì sao nó lại gặp chuyện?!”
Lê Kha sắc mặt vừa u ám vừa sợ hãi, mấp máy môi, vô thức ngoảnh lại nhìn phía sau.
Lúc này Bạch Long Vương và Vương hậu mới chú ý đến hai vị khách đi cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2781197/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.