Hạ Tưởng thấy Trương Thục Anh rất có hứng thú đối với Phùng Húc Quang. Cô hết hỏi đông lại hỏi tây, lại nói bóng nói gió muốn biết càng nhiều tình huống về Phùng Húc Quang khiến Hạ Tưởng dở khóc dở cười, đành phải trực tiếp đẩy Phùng Húc Quang ra làm tấm mộc:
- Húc Quang, phó trưởng ban Trương tuy là cán bộ thành ủy nhưng không hề cao ngạo, rất bình dị gần gũi... phó trưởng ban Trương lại là người huyện Bá, nhiều năm làm quan, cực kỳ hiểu biết tình hình huyện Bá và thành phố Chương Trình. Không phải anh muốn biết ở huyện Bá có nơi nào chơi tốt hay sao? Hỏi phó trưởng ban Trương là tìm đúng người đó.
Nghe Hạ Tưởng nói lời có ám chỉ, lại bị ánh mắt nóng bỏng của Trương Thục Anh nhìn chăm chú khiến trong lòng Phùng Húc Quang thầm sợ hãi, chỉ cười khổ, thầm mắng Hạ Tưởng không ra gì, lại bán mình cho một bà cô như vậy, tuy nhiên trên mặt vẫn lộ ra nụ cười tươi, xoa tay nói:
- Cậu xem, tôi chân tay luống cuống tới mức này, còn chưa bao giờ gặp cán bộ lãnh đạo cao cấp thế này... Phó trưởng ban Trương, rất vinh hạnh quen ngài.
Hạ Tưởng rất hài lòng với biểu hiện của Phùng Húc Quang. Hắn cũng không có ý đồ bất lương, tuy nhiên vì Trương Thục Anh hơi có vẻ thiên vị với dáng người cao lớn của Phùng Húc Quang, nghĩ thầm rằng có thể vì bản thân cô cũng là người cao lớn nên khi thấy đàn ông cao lớn mới có cảm giác an toàn. Phùng Húc Quang cũng có thể tận dụng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-than/2564598/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.