Hạ Tưởng không muốn để mặc kệ người khác quyết định vận mệnh của mình, không muốn làm một khúc gỗ trong thế lực gia tộc, phải tiến thêm một bước, phải đưa tầm mắt vượt qua tỉnh Yến, nhìn về phía Bắc Kinh, kết giao với những nhân vật thuộc tầng lớp cao và có thể ảnh hưởng đến thế cục.
Chỉ có điều cảm thấy đáng tiếc nhất là, hôm nay không lọt được vào mắt Quan Viễn Khúc. Cổ Thu Thật có trẻ tuổi có nhanh lên chức như hỏa tiễn thế nào đi nữa, y cũng chỉ có thể là người nối nghiệp, năm năm sau, Quan Viễn Khúc mới là người đứng nhất.
Hạ Tưởng thấy không còn sớm nữa, liền nói với Mai Hiểu Lâm để rời đi. Mai Hiểu Lâm nhìn đồng hồ, liền gật đầu đồng ý. Mới ra đến cổng, liền nghe phía sau có người gọi:
-Hạ Tưởng, đợi một chút.
Hạ Tưởng quay đầu nhìn lại, trong chốc lát liền ngẩn người, Quan Viễn Khúc vẻ mặt tươi cười đang đứng sau lưng, lần thứ hai chủ động đưa tay ra:
-Chỉ trong vài năm nền kinh tế khu Hà Mã đã vượt lên đứng đầu trong số các khu ở tỉnh Yến, Hạ Tưởng, công lao của cậu không phải nhỏ. Sông Hạ Mã không những cứu cả nền kinh tế khu Hà Mã, mà cũng mở rộng tiền đồ cho huyện Thường Sơn…Cầu Tử Long mà cậu nói đến, thật sự khiến người ta mong chờ.
Hạ Tưởng vội bắt tay Quan Viễn Khúc, cười nói:
-Khi nào Bí thư Quan muốn đi xem cầu Tử Long, chắc chắn người dân huyện Thường Sơn sẽ rất vui mừng.
Chỉ nói huyện Thường Sơn mà không nói đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-than/2565595/chuong-1077.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.