Khi hết giờ làm, Lương Hạ Ninh không gọi điện thoại, mà trực tiếp gõ của phòng làm việc của Hạ Tưởng.
- Chủ nhiệm Hạ, hôm nay tôi đã sắp xếp xong rồi, ngồi cùng nhau đi.
Lương Hạ Ninh cũng không khách sáo, liền nói thẳng ra quan điểm:
- Nếu anh thoái thác, thì không nể mặt bạn cũ rồi.
Trong thời gian ở trường Đảng Trung ương, Hạ Tưởng quả thật có quan hệ tốt với Lương Hạ Ninh, cũng coi như chơi thân, nói là bạn bè cũ cũng chưa đủ.
Có chút do dự, Hạ Tưởng vẫn đồng ý:
- Cung kính không bằng tuân mệnh, tuy nhiên tôi nói trước cho rõ ràng, ăn cơm thì có thể, nhưng rượu thì không thể uống nhiều.
Lương Hạ Ninh cười một cách bí hiểm:
- Nói hay, nói hay, tôi đưa anh tới một nơi thú vị.
Đứng trước quán rượu mamg màu sắc cổ xưa và thơm nồng, Hạ Tưởng ngước nhìn lên mấy chữ lớn bên trên của quán rượu "Ngọc Lầu Đông", mà cười không ngớt:
- Cổ nhân thích Vọng Giang Lầu, có thể ngồi gần của sổ nhìn ra sông, bây giờ lại là Ngọc Lầu Đông, không biết trong Ngọc Lầu Đông, có thể có người ngọc không?
Lương Hạ Ninh thấy Hạ Tưởng tao nhã như vậy, anh ta cũng không khách sáo, vui vẻ, cười:
- Đã gọi là Ngọc Lầu, tự nhiên sẽ có người ngọc, ông em Hạ à, con gái miền nam có ba cái đẹp, một là da dẻ đẹp, hai là tướng mạo đẹp, ba là dáng dấp đẹp----
- Haha, những lời này cũng hợp lý.
Hạ Tưởng cũng cười haha, theo Lương Hạ Ninh lên lầu. Đôi khi nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-than/2565823/chuong-1282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.